Những câu hỏi liên quan
Lương Kiều Diễm
Xem chi tiết
Thanh Hoàng Thanh
1 tháng 2 2021 lúc 21:29

Quê hương anh nước mặn đồng chua

 Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá

  Anh với tôi đôi người xa lạ

  Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau

  Súng bên súng, đầu sát bên đầu

  Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ

  Đồng chí!

  Ruộng nương anh gửi bạn thân cày

  Gian nhà không mặc kệ gió lung lay

  Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính

  Áo anh rách vai

 Quần tôi có vài mảnh vá

Miệng cười buốt giá

Chân không giày

Thương nhau tay nắm lấy bàn tay

Đêm nay rừng hoang sương muối

Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới

Đầu súng trăng treo

  Đồng chí, 1948

Bình luận (0)
Minh Lệ
Xem chi tiết
Nguyễn Việt Dũng
13 tháng 8 2023 lúc 14:11

 Tham khảo: Thông tin về Phan Đình Phùng (1847 - 1895, Việt Nam)

+ Phan Đình Phùng sinh năm 1847, quê ở làng Đông Thái (nay thuộc xã Tùng Ảnh), huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh.

+ Năm 1877, ông thi đỗ Đình nguyên Tiến sĩ, từng làm quan Ngự sử trong triều đình nhà Nguyễn. Với bản tính cương trực, ông phản đối việc Tôn Thất Thuyết phế bỏ vua Dục Đức, lập Hiệp Hòa lên làm vua, vì vậy, Phan Đình Phùng bị cách chức.

+ Tuy vậy, khi Tôn Thất Thuyết đưa vua Hàm Nghi ra vùng Hà Tĩnh, Phan Đình Phùng vẫn đến yết kiến và được nhà vua giao trọng trách tổ chức phong trào chống Pháp tại quê nhà.

+ Trong những năm 1885 - 1896, Phan Đình Phùng trở thành lãnh tụ tối cao của cuộc khởi nghĩa Hương Khê (cuộc khởi nghĩa tiêu biểu nhất trong phong trào Cần Vương). Ông bị thương nặng và hi sinh trong một trận giao chiến ác liệt với quân Pháp (1895).

Bình luận (0)
Nguyễn Hoàng Duy
13 tháng 8 2023 lúc 16:44

Tham khảo: Thông tin về Phan Đình Phùng (1847 - 1895, Việt Nam)

+ Phan Đình Phùng sinh năm 1847, quê ở làng Đông Thái (nay thuộc xã Tùng Ảnh), huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh.

+ Năm 1877, ông thi đỗ Đình nguyên Tiến sĩ, từng làm quan Ngự sử trong triều đình nhà Nguyễn. Với bản tính cương trực, ông phản đối việc Tôn Thất Thuyết phế bỏ vua Dục Đức, lập Hiệp Hòa lên làm vua, vì vậy, Phan Đình Phùng bị cách chức.

+ Tuy vậy, khi Tôn Thất Thuyết đưa vua Hàm Nghi ra vùng Hà Tĩnh, Phan Đình Phùng vẫn đến yết kiến và được nhà vua giao trọng trách tổ chức phong trào chống Pháp tại quê nhà.

+ Trong những năm 1885 - 1896, Phan Đình Phùng trở thành lãnh tụ tối cao của cuộc khởi nghĩa Hương Khê (cuộc khởi nghĩa tiêu biểu nhất trong phong trào Cần Vương). Ông bị thương nặng và hi sinh trong một trận giao chiến ác liệt với quân Pháp (1895).

  
Bình luận (0)
Nguyễn Thanh Hằng
Xem chi tiết
Phạm Thị Diệu Hằng
13 tháng 11 2019 lúc 10:08

Tác phẩm “Vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân.

- Bài thơ “Đói” của Bàng Bá Lân

Bình luận (0)
Sách Giáo Khoa
Xem chi tiết
Thien Tu Borum
14 tháng 4 2017 lúc 16:44

ĐÓI

Năm Ất Dậu tháng ba còn nhớ mãi
Giống Lạc Hồng cực trải lắm đau thương!
Những thây ma thất thểu ngoài đường
Rồi ngã gục không đứng lên vì… đói!
Đói tự Bắc Giang, đói về Hà Nội
Đói ở Thái Bình, đói tới Gia Lâm
Khắp đường xa những xác đói rên nằm
Trong nắng lửa trong bụi lầm co quắp
Giữa đống trẻ chỉ còn đôi hố mắt
Đọng chút hồn sắp tắt của thây ma;
Những cánh tay gầy quờ quạng khua khua
Như muốn bắt những gì vô ảnh,
Dưới mái tóc rối bù và kết bánh
Một làn da đen sạm bọc xương đầu
Răng nhe ra như những chiếc đầu lâu
Má hóp lại, răng hằn sâu gớm ghiếc
Già, trẻ, gái, trai không còn phân biệt
Họ giống nhau như là những thây ma
Như những bộ xương còn dính chút da
Chưa chết đã bốc xa mùi tử khí!
Mùi nhạt nhẽo nặng nề kỳ dị
Một mùi tanh, lộn mửa thoảng mà kinh
(Mùi tanh hôi ám ảnh mãi bên mình
Khiến cả tháng ăn không còn ngon bữa!)
Những thây đó cứ xỉu dần tắt thở,
Nằm cong queo mắt mở trừng trừng
Trong con ngươi còn đọng lệ rưng rưng
Miệng méo xệch nhưng khóc còn dang dở
Có thây chết ba hôm còn nằm đó
Ruồi tám phương bâu lại khóc vo vo
Rồi ven đường đôi nhát cuốc hững hờ
Đắp đệm với những nấm mồ nông dối
Đói tự Bắc Giang, đói về Hà Nội
Đói ở Thái Bình, đói tới Gia Lâm
Rải ven đường những nấm mộ âm thầm
Được đánh dấu bằng ruồi xanh, cỏ tốt
Có nấm mộ quá nông, trơ hài cốt
Mùi tanh hôi nồng nặc khắp không gian
Sau vài trận mưa nước xối chan chan
Ôi! thịt rửa xương tàn phơi rải rác!
Tại Hà Nội cũng như bao tỉnh khác
Những thây ma ngày lếch đến càng đông
Đem ruồi theo cùng hơi hớm tanh nồng
Rồi ngã gục khắp đầu đường cuối ngõ
Thường sớm sớm cửa mỗi nhà hé mở
Rụt rè xem có xác chết nào chăng!
Từng chiếc xe bò bánh rít khô khan
Mỗi sáng dạo khắp nẻo đường nhặt xác,
Đó đây thò khô đét một bàn chân
Hay cánh tay gầy tím ngắt teo răn
Giơ chới với như níu làn không khí
Như cầu cứu, như vẫy người chú ý
Có hơi thở tàn thoi thóp chưa thôi,
Có tiếng của mình, tiếng nấc những tròng ngươi
Nhìn đẫm lệ người chôn người chưa chết!
Bốn ngoại ô mở ra từng dãy huyệt
Được lấp đầy bằng xác chết thường xuyên
Ruồi như mây bay rợp cả một miền
Chết! Chết! Chết! Hai triệu người đã chết!
Họ là những người quê non nước Việt
Sống cần lao bên ruộng lúa đồng khoai
Lúa xanh rờn nhờ họ đổ mồ hôi
Năm ấy, thuở Nhật Tây cùng đô hộ
Chúng thi nhau cướp của dân ta
Hết lúa rồi, hết sạch cả khoai ngô
Hết củ chuối, hết nhẵn khô cả sắn!
Ngày giáp hạt không còn chi gặm nhấm
Đói cháy lòng đành nhá cả mo cau,
Nhai cả bèo và nuốt cỏ khô dầu!
Đói! Đói! Đói! Người nhao lên vì đói!
Đói tự Bắc Giang, đói về Hà Nội
Đói ở Thái Bình, đói tới Gia Lâm
Tạm biệt quê hương lê gót âm thầm
Trên rải rác mỗi nẻo đường đất nước
Từng gia đình dắt díu nhau lê bước
Đi lang thang mong sống tạm qua ngày
Đợi lúa lên hương, bông trĩu đầu cây
Hơn tháng nữa, sẽ hồi sinh, sẽ sống
Nhưng đau đớn hỡi ơi là ảo mộng!
Họ ra đi hi vọng có ngày về
Nhưng chẳng bao giờ về nữa hỡi người quê
Dần ngã gục khắp đầu đường xó chợ
Cùng lúc ấy trên đường rộn rã
Từng đoàn xe rộn rã thóc vàng tươi
Thóc của dân đen thóc của những người
Họ đang chết đói vì thực dân cướp thóc
Thóc chúng cướp phần vung xài huy hoắc,
Phần chúng đem đổ nát trong kho
Ô đau thương chưa từng thấy bao giờ
Trong lịch sử chưa bao giờ từng có
Hai triệu người vì thực dân lìa bỏ
Nước thân yêu, oan uổng chết đau thương
Trong lúc đầy đồng bát ngát ở quê hương
Lúa mơn mởn đang ra đồng trổ trái
Lúa trĩu hạt vàng tươi say gấp bội
Ngạt ngào hương thơm báo hiệu ấm no vui
Nhưng người đi không về nữa than ôi!
Lúa chín gục, chẳng còn ai gặt hái!
Ta nhớ mãi cái thời kỳ đen tối
Quên làm sao tội lỗi kẻ xâm lăng!
Những con người không còn khóc được
Quên làm sao mối thù hận không cùng!
Quên sao được hai triệu người chết đói!
Năm Ất Dậu tháng ba còn nhớ mãi
Giống lạc hồng cực trãi lắm đau thương!
Những thây ma thất thểu ngoài đường
Rồi ngã gục không đứng lên vì… đói!
Đói tự Bắc Giang, đói về Hà Nội
Đói ở Thái Bình, đói tới Gia Lâm.
(Bàng Bá Lân 5/1957)

Bình luận (0)
phạm an
Xem chi tiết
Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
25 tháng 8 2019 lúc 6:59

Bình luận (0)
quynh nhu phan
Xem chi tiết
đức huy lê
20 tháng 1 2022 lúc 20:08

tham khảo nha bạn :

Đăk Nông thon thả cánh chim trời
Phong cảnh êm đềm cố hữu ơi
Hãy đến bờ sông khi úa mộng
Và say chén rượu lúc khuya trời
Đá mềm chân bước đâu hề nản
Trí vững tay làm chẳng thể rơi
Xuôi ngược lao xao bài nhạc chiến
Cho muôn khát vọng sáng thêm đờiĐi với anh cùng ghé Đắk Nông.
Làm quen sơn nữ tộc Hơ Mông
Trai khôn chẳng thích đi tìm vợ.
Gái lớn lại ưa kiểu cưới chồng.
Pho sử Dam San vang đất nước
Tiếng đàn krong pút vọng non sông.
Nơi đây kinh thượng luôn đoàn kết.
Gắn bó thương yêu cùng một lòng.Ai đem tôi đến chốn này
Bên kia thì núi bên này thì sông
Ai đem tôi đến đồng không
Để tôi vơ vẩn tôi mong tôi chờChim buồn tình chim bay về núi
Cá buồn tình cá lủi xuống sông
Anh buồn tình anh dạo chốn non bồng
Dạo miền sơn cước, xuống chốn ruộng đồng mới gặp emCheo leo núi đá xây thành
Đầu non mây trải, chen cành suối tuôn
Biển khơi, nước chẳng quên nguồn
Gành xa sóng vỗ tiếng luồn trong hoa
Bình luận (3)
Nguyễn Trọng Nhân
20 tháng 1 2022 lúc 20:17

tục ngữ, ca dao về tỉnh đắk:

- gừng càng già càng 
-người cùng 1 mẹ sinh chân đạp nhau
người cùng 1 mẹ sinh ra tay đụng lấy nhau
-củi cong khó đun

người già khó chiều

Bình luận (0)
Trịnh Thị Kim Chi
Xem chi tiết
Lê Thị Quyên
17 tháng 8 2017 lúc 10:47

Em hãy sưu tập trên báo chí ,sách vở về những hoạt động thể hiện tình hữu nghị của nhân dân ta với nhân dân các nước khác và chia sẻ những thông tin đã sưu tầm được với các bạn trong tổ, trong lớp.

Bình luận (0)
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
20 tháng 9 2017 lúc 6:51

Những câu chuyện có liên quan đến Trần Quốc Tuấn hoặc những bài thơ viết về ông

- Ba lần đánh quân Nguyên Mông

- Cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên Mông thế kỉ XIII ( Hà Văn Tấn- Phạm Thị Tâm

Bình luận (0)
Nguyễn Hồng Hạnh
Xem chi tiết
Yến Nhi Nguyễn
17 tháng 10 2018 lúc 21:21

Trên mạng có đầy đó bạn

Bình luận (0)
Anh da đen IQ vô cực
17 tháng 10 2018 lúc 21:23

PHƯỢNG HỒNG

Thơ: Quốc Phương

Cánh phượng hồng.. còn ép hoài trang vở

Mỗi hè về.. nỗi nhớ lại miên man

Tuổi thanh xuân.. lời thương ấy nồng nàn

Những kỉ niệm.. vẫn ngập tràn rung động

Nhớ ánh mắt.. nhìn nhau đầy thơ mộng

Tay đan tay.. sức sống cứ trào dâng

Hỏi vì sao.. lòng dạ thấy nâng nâng

Trống lồng ngực..dồn tầng mây thổn thức

Cánh phượng thắm.. trang giấy thơm mùi mực

Đã bao ngày.. vẫn rạo rực tình nồng

Xa xôi ơi.. mình có nhớ hay không

Vòng tay ấm.. giữa trời giông trở lạnh

Ngượng ngùng lắm.. khi hừng đông mưa tạnh

Vẫn ngả đầu.. bên cạnh với vòng tay

Cánh phượng hồng.. trang giấy trắng hôm nay

Là kỉ niệm.. của ngày đầu còn giữ

Dẫu vẫn biết.. chỉ còn trong quá khứ

Nhưng tình hồng.. và nghĩa cử ái ân

Trong tình yêu.. dù chỉ đến một lần

Còn nhớ mãi.. như người thân còn đó.





 

MÙA PHƯỢNG NỞ

Thơ: Quốc Phương

Tiếng ve sầu.. râm ran nghe nức nở

Để lòng ta.. bỗng nhớ tới một người

Quen từ khi.. phượng nở cánh rụng rơi

Sân trường đó.. rối bời bao kỉ niệm

Mùa hè ấy.. là mùa hè trải nghiệm

Của lứa đôi.. còn giấu giếm con tim

Để rồi sau.. mãi mãi chỉ kiếm tìm

Bao thương nhớ.. đắm chìm miền kí ức

Giờ tự trách.. còn tim thì thổn thức

Xa nhau rồi.. lại ước muốn thành đôi

Mỗi cánh chim.. theo hướng một phương trời

Ở nơi đó.. tim ơi đành lẻ bạn

Nay hè tới.. nghe ve sầu tản mạn

Chút hương tình.. còn lán lại yêu thương

Nỗi nhớ nhung.. từ thuở ấy tới trường

Bao kỉ niệm.. vấn vương mùa phượng nở.

Bài thơ về hoa Phượng
thơ hoa phượng vĩ và tình yêu tuổi học trò (ảnh: internet)


HÈ MỘNG
Thơ: Bùi Đức An

Dưới tàng phượng vĩ rộn ve ngân

Gió động vòm xanh Nắng trải gần

Đỏ thắm trên đầu màu lửa cháy

HÈ về khắp chốn dạ bâng khuâng.

Có phải tình ta tựa phượng hồng

Như màu lửa cháy rực trời không

Ve ngân da diết hè xao động

Vọng mãi trời xa sóng gợn đồng.

Anh muốn tình ta rực lửa hồng

Như màu phượng cháy thắm vòm không

Ve ngân tha thiết như hè gọi

Tấu bản tình ca đượm lửa nồng.

Phượng cháy đầy trời mãi ngóng trông

Ve ngân da diết động tim hồng

Anh về gom nhặt muôn màu nhớ

Ép rực trong lòng em biết không.





 

NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ

Thơ: Phan Hạnh

Nhìn hoa phượng vĩ trên cây

Nhớ thời cắp sách thơ ngây đến trường

Hè về lưu luyến vấn vương

Chuyền nhau lưu bút thân thương trao lời

Cho dù xa cách đôi nơi

Những ngày hoa bướm vui chơi nhớ hoài

Đàn ve gảy khúc bên tai

Màu hoa đỏ thắm lắt lay tâm hồn

Cuộc đời biển cạn non mòn

Vẫn luôn nhớ mãi gót son dại khờ

Rượt nhau chạy nhảy ven bờ

Tim yêu rung động đến giờ chưa quên.

TRẢ LẠI EM MÀU PHƯỢNG VĨ

Thơ: Loan Lê

Trả lại em nhành phượng thắm ngày xưa

Hay thầm trách cơn mưa chiều bất chợt

Tiếng nỉ non ve sầu reo yếu ớt

Ngọn gió lùa rơi rớt cánh hoa bay

Từng hạ vàng vương vấn mắt mi cay

Trang nhật ký mơ say vùng kỷ niệm

Tay níu giữ cả trời mây loang tím

Ru giấc nồng xin đếm mãi thời gian

Bỗng chiều nay lòng quyến luyến mơ màng

Nhìn phượng vĩ bàng hoàng tầm mắt đợi

Một thời đã sóng tình dâng cao vợi

Những hẹn hò chới với đỉnh yêu đương

Tạ tình nhau từ đó biệt đôi đường

Em với anh hai phương trời thương nhớ

Tay góp nhặt niềm đau thời dang dở

Gói riêng sầu trăn trở phượng hồng phai.

thơ hoa phượng và tuổi học trò
thơ hoa Phượng và tuổi học trò (ảnh: internet)


MƠ VỀ MÙA HOA PHƯỢNG
Thơ: Sinh Hoàng

Nắng trải dài trên con đường phượng đỏ

Con đường tình còn đó dấu khắc ghi

Cành phượng trao em bằng mối tình si

Cả hai đứa như có gì e thẹn

Nâng cánh phượng anh trao em bẽn lẽn

Má ửng hồng cúi mặt chẳng nói chi

Cũng vậy thôi anh đâu có hơn gì

Muốn nói yêu em sao mà ấp úng

Anh ra đi vui đời trai gươm súng

Chốn biên cương gió núi quyện mây trời

Mang trong lòng đỏ tươi màu phượng vĩ

Màu tin yêu mơ hạnh phúc lứa đôi

Đường quân hành qua thôn bản xa xôi

Qua bao dốc bao đèo qua bao suối

Mang theo cả tấm tình em ngời ngợi

Chiều biên cương dâng nỗi nhớ vợi vời

Mơ lần về một ngày hè nắng mới

Dìu nhau đi trên con đường phượng rơi

Màu hoa đỏ màu tình yêu rực cháy

Phương thắm tươi phượng thắm bên trời.






NHỚ PHƯỢNG HỒNG
Thơ: Đặng Chấn Hưng

Hàng phượng vĩ rì rào trong gió

Nhắc ta về cái thuở xa xăm

Ngôi trường với những tháng năm

Đâu tà áo trắng đêm rằm xôn xao

Xa lớp học năm nào vẫn nhớ

Khi hè về nức nở tiếng ve

Gió chiều xào xạc bờ tre

Phượng bay tan tác đường quê rực hồng

Cứ cuối buổi ngóng trông tha thiết

Những đàn chim mải miết bay đi

Hình như có tiếng thầm thì

Mong về gặp lại mỗi khi hội trường

Chia tay đến vấn vương bịn rịn

Mối tình đầu đã hẹn đêm trăng

Nụ hôn trong gió kể rằng

Tình còn theo mãi tháng năm cuộc đời

Giờ đã ở một nơi xa lắm

Giữ trong lòng đỏ thắm phượng ơi

Tháng năm hoa nở rợp trời

Bâng khuâng nỗi nhớ lòng tôi đang về.


MÙA HẠ KỈ NIỆM
Thơ: Thanh Liêu

Hàng Phượng vĩ bên đường rực đỏ

Lòng bồi hồi lại nhớ mùa xưa

Tình đầu e ấp đong đưa

Gói bài thơ tặng khi vừa hạ sang

Những buổi đón đưa nàng chung lối

Bước lãng du hồ hỡi hoan ca

Dường như trời đất trăm hoa

Bên em ta ước đường xa lối về

Mưa mùa Hạ đam mê dâng ngập

Chụm mái đầu cùng nấp tán thưa

Tình say theo những giọt mưa

Lung linh như giấc ban trưa thắm nồng

Hái bao nhánh Phượng hồng ta tặng

Chiếc giỏ xe chở nặng yêu thương

Em cười tỏa ngát mùi hương

Ta cài cánh phượng se luồn tóc mây

Mùa yêu dấu chất đầy kỉ niệm

Mối tình đầu ta niệm khúc xưa

Mùa về xao động như vừa

Ngắm hàng Phượng vĩ tình thừa..đi hoang!

ảnh phượng hồng rực rỡ
Phượng hồng tuổi học trò (ảnh: internet)


PHƯỢNG
Thơ: Sinh Hoàng

Có một loài hoa chẳng ngát hương

Lung linh trong nắng rợp sân trường

Dãi dầu mưa gió, ươm nét đẹp

Huy hoàng rực đỏ gọi mùa thương

Không lộng lẫy, rạng màu tươi thắm

Chẳng kiêu sa, dung dị bình thường

Phượng Vĩ gọi hè ngân ve hát

Có kẻ buồn man mác tơ vương.

Bình luận (0)
๛Ňɠũ Vị Čáէツ
17 tháng 10 2018 lúc 21:27

       PHƯỢNG HỒNG

    Thơ: Quốc Phương

Cánh phượng hồng.. còn ép hoài trang vở

Mỗi hè về.. nỗi nhớ lại miên man

Tuổi thanh xuân.. lời thương ấy nồng nàn

Những kỉ niệm.. vẫn ngập tràn rung động

Nhớ ánh mắt.. nhìn nhau đầy thơ mộng

Tay đan tay.. sức sống cứ trào dâng

Hỏi vì sao.. lòng dạ thấy nâng nâng

Trống lồng ngực..dồn tầng mây thổn thức

Cánh phượng thắm.. trang giấy thơm mùi mực

Đã bao ngày.. vẫn rạo rực tình nồng

Xa xôi ơi.. mình có nhớ hay không

Vòng tay ấm.. giữa trời giông trở lạnh

Ngượng ngùng lắm.. khi hừng đông mưa tạnh

Vẫn ngả đầu.. bên cạnh với vòng tay

Cánh phượng hồng.. trang giấy trắng hôm nay

Là kỉ niệm.. của ngày đầu còn giữ

Dẫu vẫn biết.. chỉ còn trong quá khứ

Nhưng tình hồng.. và nghĩa cử ái ân

Trong tình yêu.. dù chỉ đến một lần

Còn nhớ mãi.. như người thân còn đó.

    MÙA PHƯỢNG NỞ

Thơ: Quốc Phương

Tiếng ve sầu.. râm ran nghe nức nở

Để lòng ta.. bỗng nhớ tới một người

Quen từ khi.. phượng nở cánh rụng rơi

Sân trường đó.. rối bời bao kỉ niệm

Mùa hè ấy.. là mùa hè trải nghiệm

Của lứa đôi.. còn giấu giếm con tim

Để rồi sau.. mãi mãi chỉ kiếm tìm

Bao thương nhớ.. đắm chìm miền kí ức

Giờ tự trách.. còn tim thì thổn thức

Xa nhau rồi.. lại ước muốn thành đôi

Mỗi cánh chim.. theo hướng một phương trời

Ở nơi đó.. tim ơi đành lẻ bạn

Nay hè tới.. nghe ve sầu tản mạn

Chút hương tình.. còn lán lại yêu thương

Nỗi nhớ nhung.. từ thuở ấy tới trường

Bao kỉ niệm.. vấn vương mùa phượng nở.

  NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ

Thơ: Phan Hạnh

Nhìn hoa phượng vĩ trên cây

Nhớ thời cắp sách thơ ngây đến trường

Hè về lưu luyến vấn vương

Chuyền nhau lưu bút thân thương trao lời

Cho dù xa cách đôi nơi

Những ngày hoa bướm vui chơi nhớ hoài

Đàn ve gảy khúc bên tai

Màu hoa đỏ thắm lắt lay tâm hồn

Cuộc đời biển cạn non mòn

Vẫn luôn nhớ mãi gót son dại khờ

Rượt nhau chạy nhảy ven bờ

Tim yêu rung động đến giờ chưa quên.

   TRẢ LẠI EM MÀU PHƯỢNG VĨ

Thơ: Loan Lê

Trả lại em nhành phượng thắm ngày xưa

Hay thầm trách cơn mưa chiều bất chợt

Tiếng nỉ non ve sầu reo yếu ớt

Ngọn gió lùa rơi rớt cánh hoa bay

Từng hạ vàng vương vấn mắt mi cay

Trang nhật ký mơ say vùng kỷ niệm

Tay níu giữ cả trời mây loang tím

Ru giấc nồng xin đếm mãi thời gian

Bỗng chiều nay lòng quyến luyến mơ màng

Nhìn phượng vĩ bàng hoàng tầm mắt đợi

Một thời đã sóng tình dâng cao vợi

Những hẹn hò chới với đỉnh yêu đương

Tạ tình nhau từ đó biệt đôi đường

Em với anh hai phương trời thương nhớ

Tay góp nhặt niềm đau thời dang dở

Gói riêng sầu trăn trở phượng hồng phai.

MƠ VỀ MÙA HOA PHƯỢNG
Thơ: Sinh Hoàng

Nắng trải dài trên con đường phượng đỏ

Con đường tình còn đó dấu khắc ghi

Cành phượng trao em bằng mối tình si

Cả hai đứa như có gì e thẹn

Nâng cánh phượng anh trao em bẽn lẽn

Má ửng hồng cúi mặt chẳng nói chi

Cũng vậy thôi anh đâu có hơn gì

Muốn nói yêu em sao mà ấp úng

Anh ra đi vui đời trai gươm súng

Chốn biên cương gió núi quyện mây trời

Mang trong lòng đỏ tươi màu phượng vĩ

Màu tin yêu mơ hạnh phúc lứa đôi

Đường quân hành qua thôn bản xa xôi

Qua bao dốc bao đèo qua bao suối

Mang theo cả tấm tình em ngời ngợi

Chiều biên cương dâng nỗi nhớ vợi vời

Mơ lần về một ngày hè nắng mới

Dìu nhau đi trên con đường phượng rơi

Màu hoa đỏ màu tình yêu rực cháy

Phương thắm tươi phượng thắm bên trời.






NHỚ PHƯỢNG HỒNG
Thơ: Đặng Chấn Hưng

Hàng phượng vĩ rì rào trong gió

Nhắc ta về cái thuở xa xăm

Ngôi trường với những tháng năm

Đâu tà áo trắng đêm rằm xôn xao

Xa lớp học năm nào vẫn nhớ

Khi hè về nức nở tiếng ve

Gió chiều xào xạc bờ tre

Phượng bay tan tác đường quê rực hồng

Cứ cuối buổi ngóng trông tha thiết

Những đàn chim mải miết bay đi

Hình như có tiếng thầm thì

Mong về gặp lại mỗi khi hội trường

Chia tay đến vấn vương bịn rịn

Mối tình đầu đã hẹn đêm trăng

Nụ hôn trong gió kể rằng

Tình còn theo mãi tháng năm cuộc đời

Giờ đã ở một nơi xa lắm

Giữ trong lòng đỏ thắm phượng ơi

Tháng năm hoa nở rợp trời

Bâng khuâng nỗi nhớ lòng tôi đang về.


MÙA HẠ KỈ NIỆM
Thơ: Thanh Liêu

Hàng Phượng vĩ bên đường rực đỏ

Lòng bồi hồi lại nhớ mùa xưa

Tình đầu e ấp đong đưa

Gói bài thơ tặng khi vừa hạ sang

Những buổi đón đưa nàng chung lối

Bước lãng du hồ hỡi hoan ca

Dường như trời đất trăm hoa

Bên em ta ước đường xa lối về

Mưa mùa Hạ đam mê dâng ngập

Chụm mái đầu cùng nấp tán thưa

Tình say theo những giọt mưa

Lung linh như giấc ban trưa thắm nồng

Hái bao nhánh Phượng hồng ta tặng

Chiếc giỏ xe chở nặng yêu thương

Em cười tỏa ngát mùi hương

Ta cài cánh phượng se luồn tóc mây

Mùa yêu dấu chất đầy kỉ niệm

Mối tình đầu ta niệm khúc xưa

Mùa về xao động như vừa

Ngắm hàng Phượng vĩ tình thừa..đi hoang!

PHƯỢNG
Thơ: Sinh Hoàng

Có một loài hoa chẳng ngát hương

Lung linh trong nắng rợp sân trường

Dãi dầu mưa gió, ươm nét đẹp

Huy hoàng rực đỏ gọi mùa thương

Không lộng lẫy, rạng màu tươi thắm

Chẳng kiêu sa, dung dị bình thường

Phượng Vĩ gọi hè ngân ve hát

Có kẻ buồn man mác tơ vương.

Bình luận (0)